Tạp chí The Economist (Anh) ngày 21/4 (giờ địa phương) đã dẫn kết quả khảo sát của nhóm nghiên cứu thuộc Đại học Stanford (Mỹ) về tình hình làm việc tại nhà sau đại dịch COVID-19, trong khoảng thời gian từ tháng 11/2024 đến tháng 2/2025, đối với 16.000 người tốt nghiệp đại học tại 40 quốc gia.
Theo đó, các đối tượng tham gia khảo sát làm việc tại nhà trung bình khoảng 1,3 ngày/tuần, tương đương với cùng kỳ năm 2023. Xét theo từng quốc gia, lao động Hàn Quốc có số ngày làm việc tại nhà thấp nhất, với chỉ khoảng 0,5 ngày. Ngược lại, Canada dẫn đầu với 1,9 ngày; tiếp theo là Anh 1,8 ngày; Mỹ 1,6 ngày; Đức và Ấn Độ đều hơn 1,5 ngày; Brazil là 1,4 ngày. Tại châu Á, trung bình thời gian làm việc tại nhà của Nhật Bản là 0,7 ngày, Trung Quốc 0,6 ngày, đều cao hơn Hàn Quốc.
Nhóm nghiên cứu chỉ ra rằng sự chênh lệch này là do sự khác biệt trong các lĩnh vực công nghiệp, cách ứng phó với COVID-19 và nguồn tài chính giữa các nước. Đặc biệt, khác biệt về văn hóa được cho là nguyên nhân chính dẫn đến hiện tượng này.
Cụ thể, mức độ chấp nhận làm việc tại nhà sẽ khác nhau, tùy theo đặc điểm văn hóa xã hội là chủ nghĩa cá nhân hay chủ nghĩa tập thể. Kết quả khảo sát cho thấy người lao động tại các nước theo chủ nghĩa cá nhân cảm thấy thoải mái khi làm việc tại nhà, các nhà quản lý cũng ít có xu hướng kiểm soát hơn. Ngược lại, càng là nước theo chủ nghĩa tập thể, tỷ lệ làm việc tại nhà lại càng thấp. Trong đó, Hàn Quốc có mức độ tập thể cao nhất và tỷ lệ làm việc tại nhà thấp nhất.
Ngoài ra, nhóm nghiên cứu cũng chỉ ra rằng làm việc tại nhà có thể gây bất lợi cho thế hệ trẻ, vì họ có ít cơ hội gặp gỡ và chia sẻ ý tưởng với đồng nghiệp, cũng như học hỏi từ người đi trước. Tuy nhiên, làm việc tại nhà lại giúp giảm gánh nặng di chuyển, từ đó thúc đẩy nhu cầu nhà ở tại các khu vực xa trung tâm.
Thực tế chứng minh tại châu Mỹ từ sau năm 2019 đến nay, giá nhà tại các thành phố lớn ở chỉ tăng 13%, trong khi giá nhà tại vùng ngoại ô đã tăng từ 30-50%.